04 tháng 7 2011

Một câu chuyện không bao giờ quên....



Một buổi chiều, đi ngang qua công viên , lại bắt gặp một tiếng khóc của một đứa bé bỗng nhớ lại một câu chuyện của một đứa bạn thân.Nó được xuất thân từ chùa...
Hồi nhỏ nó sống với mẹ  sống rất vui....rồi vài năm sau khi nó được 8 tuổi vào ngày sinh nhật cái ngày hạnh phúc nhất của nó và đó cũng chính là ngày cuối cùng nó được thấy mẹ nó......mẹ nó tẩm thuốc ngủ vào cái bánh nhỏ cho nó ăn.... rồi nó ngủ từ từ sao đó mẹ nó chở nó vào chùa để trước cửa rồi ôm mặt khóc mà bỏ đi.....Khi thức dậy không thấy mẹ đâu nó cứ chạy vòng vòng cửa chùa vừa khóc vùa chạy cất tiếng la :"Mẹ ơi...mẹ ơi" tiếng rất thảm thiết .Rồi các nhà sư nghe được tiếng la tiếng khóc ấy rồi chạy ra thấy đứa bé ngây thơ ôm mặt mà khóc ,các thầy lại dỗ và hỏi thì mới biết là chuyện như thế ....Rồi nhận nuôi.Vài tháng sau ở chỗ mà nó ở có cái đám tnag thì nó cùng các thầy đi tụng thì vô tình nó biết rằng đây là cái tang cửa mẹ nó ...nó chỉ biết chạy lại và khóc to kêu:"mẹ ơi sao mẹ bỏ con đi"....Lúc đó thì các thầy mới biết thì ra bà không muốn con mình bị sóc nên đành phải rời nó.....bắt đầu đi học lại thì nó lại bị bạn chọc là đứa không mẹ rồi bị ăn hiếp .Nhưng nó học giỏi lai hiền nên coi như là không có gì .Cho đến khi nó gặp tôi và hai đứa là bạn thân của nhau trong những năm cấp 3.Thương nó lắm nó làm mọi chuyện chỉ vì nó muốn mẹ nó ở trên kia vui lòng rồi không làm phụ lòng các thầy.năm nào khi có chuyện buồn nó lại  hẹn tôi tới chùa ngồi ở phòng nó nghe nó nói ,rồi khi mình có chuyện cũng đến phòng nó rồi kể nó nghe.Rồi hai đứa càng thân nhau khi thi đại học nó thì thi vào y dược còn tôi thì vào ngân hàng...điễm của nó thì được 30 các thầy và nó rất mừng. 7 năm trôi qua bây giờ nó đã là một bác sĩ tài có một căn nhà nho nhỏ và nó rất hay đi làm từ thiện vì nó mở phòng mạch riêng.Nhưng hai đứa vẫn như con nít đứa này buồn thì tới nhà đứa kia đứa kia buồn thì tới nhà đứa này cứ thế bây giờ mỗi đứa đã là một ngưởi chính đáng và mãi mãi là bạn thân của nhau......

0 nhận xét:

Đăng nhận xét