12 tháng 5 2012

Cà phê đắng trở lại


Chuyến xe tình yêu cuối cùng chuyển bánh, đưa ta về ngày tháng không tên. Ta chống nạng trên đôi chân chưa lành những vết thương mùa cũ, nghe đâu đó vang bản nhạc Trịnh buồn, khắc khoải những ưu tư "Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt...".
Vẫn biết cuộc đời luôn thử thách lòng can đảm của con người nhưng ta nhỏ bé quá! Dường như thế giới chưa từng biết ta, vậy tại sao người không thể dành cho một chút ít thôi hạnh phúc đang có ngập tràn, để ta không kiệt sức, không ngã quỵ bên bờ tuyệt vọng.
Ca phe dang tro lai
Giá như ta có quyền lựa chọn những thứ mà cuộc đời mang đến thì tốt biết bao. Khi đó, ta thênh thang trong hai tiếng "Tự do", không còn những ràng buộc, không còn những nợ nần mà suốt đời người này phải trả cho người kia. Ta không còn những đau khổ vì cứ phải nhớ thương một người chẳng bao giờ thuộc về ta, cũng chẳng còn những khi ta nuối tiếc, mơ mãi về một quá khứ quá đỗi ềm đềm, đầy mộng tưởng, ngày đó xa lắm rồi, xa mãi...
Khoảng cách giữa ngày hôm qua và ngày hôm nay chỉ vừa đủ một bước chân thôi mà sao ta không thể bước qua để ta có thể trở thành một người vui vẻ, lạc quan, có thể nhìn cuộc sống bằng một gam màu khác.
Ta cũng từng gõ vào tâm hồn của chính ta và hét toáng lên: "Hãy tỉnh dậy đi và trở về hiện thực, đừng cố mơ hoài một giấc mơ đã cũ". Nhưng rồi ta có làm được đâu, vẫn cứ đi một con đường như thế, vẫn cứ ngao ngán trong khối tình và mãi cực đoan như thế.
Chiều nay mưa về qua phố, ta một mình với ly cà phê, thử một lần không bỏ đường vào đấy để biết cay đắng của người có bằng ta. Để biết chiếc ghế trong quán kia bao giờ cũng là dành cho hai người. Để biết những hạt mưa bao giờ cũng sẽ rơi xuống mặt đất và để biết... người vẫn còn thương nhớ ta nhiều.
Vài nét về blogger:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét