LỜI TRÊN CÂY THẬP GIÁ
Trời xanh mây tím bao la,
Mấy tia nắng quái xuyên qua võ vàng,
Gió hiu hiu thổi đồi hoang,
Mênh mông một cõi không gian hững hờ.
Lòng không có một đường tơ,
Mà cung sầu thảm ngẩn ngơ cõi lòng.
Phận mình đau khổ ngàn trùng,
Lại còn nỗi Mẹ não nùng chứa chan.
Này người đệ tử Gioan
Giờ đây có mặt cùng than khóc Thầy,
Ba người một chén đắng cay,
Chia nhau mà uống đã đầy, than ôi!
Chúa nhìn Đức Mẹ, trối lời:
“Gioan con Mẹ, Mẹ ơi từ rày”.
Hướng về Môn đệ một giây:
“Gioan con hỡi, Bà này, Mẹ con”.
Sức hơi tuy đã héo mòn,
Di ngôn lời ấy vẫn còn tinh anh.
Mẹ con, nước mắt một vành,
Cúi đầu nhận lãnh lời tình trao ban.
Bỗng dưng buồn ứ không gian,
Chiều chưa ngã bóng mà tang tóc sầu.
Mặt trời biến mất từ lâu
Mây giăng gió cuốn trên đầu thất kinh.
Đất trời một dải u minh,
Rung cây đổ lá bay nhanh chim về.
Nằm trên Thập giá nặng nề,
Một cơn bão tố nặng đè tâm can.
Sầu thương thống khổ vô ngần,
Phút giây cảm thấy đất gần trời xa.
Ngước nhìn mây tím bao la,
Than rằng: “Cha hỡi sao mà bỏ con?”
Xuân Ly Băng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét