14 tháng 9 2011

Con sóng bạc, nghiêng một nỗi nhớ mênh mang

Con sóng bạc, nghiêng một nỗi nhớ mênh mang.
Xa thẳm,
Hoang vu.
Rát
Và đắng.


Mình lại thấy nhớ da diết. Giá như thời gian có thể quay ngược lại, mình sẽ làm tất cả để níu giữ được chân người. Nhưng... thời gian chỉ còn là nỗi nhớ. Đong đầy một niềm riêng. Heo hắt...
Mà con người, cũng lạ thật. Khi có bên cạnh, thì không biết nâng niu, gìn giữ. Khi đánh mất đi rồi, mới thấy nuối tiếc, bâng khuâng. Cứ hỏi là tại sao. Nhưng chỉ có mình mới biết được câu trả lời chính xác và trọn vẹn. Bao năm tháng đi tìm. Cũng chỉ thấy một khoảng trống nghiêng nghiêng.
Mãi gọi tên.
Nhưng người ta đã đi. Về xa, xa lắm...
Con sóng vẫn rền rã gọi. Vọng vào đâu đó là tiếng chát chúa của lòng ta, lòng biển. Còn lòng người thì vẫn lặng im. Người đứng đấy, biết đấy nhưng vẫn vô tình. Bản tính của người vẫn cứ thế, không đổi. Cũng như biển, ngàn đời nước vẫn mặn mòi, chát đắng.
Ta cũng vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn sóng. Sóng xô vào rồi lại ào ạt xô ra. Dường như... Không định nghĩa nổi, mơ hồ hay mong manh...?
Người cũng xô vào lòng ta rồi vồn vã ngược ra. Nhưng đọng lại, lại là một vết nhám, đen, u tối. Ngấm sâu tận vào tâm can, buốt ngàn đời.
Mong...
Sóng có lặng một ngày.
Để đi tìm...
Anh đang ở nơi đâu?

(St Internet)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét