20 tháng 9 2011

Mất bao lâu để từ bỏ một thói quen?

Cô buồn, những lúc như vậy cô thường say, nhất là từ sau khi anh đi cô nhấm nháp thứ Bailleys giả tạo, ngọt và hiền như sữa nhưng cay và làm say lòng người mê muội. 

 Cô đẹp, cô ý thức được như vậy! Cái đẹp của tuổi 30, mặn mà của gái một con vừa sắc sảo, pha chút ngoa, chút kiêu hãnh, vừa trầm lặng nhưng lẳng lơ bởi ánh nhìn vừa hờ hững, vừa ngây thơ và mỉa mai khiêu khích với đàn ông. Cô là vậy, vừa đẹp vừa thông minh. Một sự ưu ái quá tay của Thượng Đế cho cô Tài và Sắc cân bằng, đủ đầy,... để người ta tin, cô hạnh phúc nhưng cũng đủ để người ta kết luận cô có kiếp "hồng nhan".
Cô buồn, những lúc như vậy cô thường say, nhất là từ sau khi anh đi cô nhấm nháp thứ Bailleys giả tạo, ngọt và hiền như sữa nhưng cay và làm say lòng người mê muội. Không biết nên gọi rượu đàn bà hay men tình của đàn ông, bởi khi uống cô thấy mình rất dễ ngã lòng, rất dễ nói yêu và  lả lơi với người lạ. Cô là thế, vẻ khác lạ dễ thu hút hơn - tình online hay cô kiếm tìm cái "hạnh phúc vay mượn", đến và đi nhanh chóng?
Cô buồn, hôm nay buồn cô không say mà khóc, cầm trên tay không là rượu mà là ly café, không còn cảm giác của hơi men mà là vị đắng cô đang nếm trải. Cafe và nước mắt rơi, để lại nhớ anh hơn - người đàn ông một thuở của mình... như cô bây giờ, uống café để quên rượu, để không quên cảm nhận về cuộc đời, để cô biết nhớ hơn mùi vị cay, mạnh mẽ và nồng nàn như anh. Cho cô  thôi nhớ khi chia tay và yêu thêm lần nữa…
Mất bao lâu để từ bỏ một thói quen?, Bạn trẻ - Cuộc sống, Chuyện tình yêu, cà phê, say cà phê, chia tay tình đầu, mối tình đầu
Cô biết trái tim mình đã bình yên trở lại (Ảnh minh họa)
Người ta bảo, cô còn yêu  lắm, như người đàn ông cũng vậy, khi xa nhau cả hai đều mất mát, đều không thể từ bỏ thói quen café  mỗi ngày, tán gẫu để giữ mình, để thưởng thức, để cảm nhận, để yêu họ, yêu cô hơn, để tự nhủ với chính mình: rượu là họ và cô là thứ men say không thể thiếu,  làm nên hương vị tình yêu nồng nàn ấy!
Cô buồn, khóc nhưng không cô đơn. Người phụ nữ trong gương nhìn ngắm lại chính mình, dù đôi mắt kia mỏi mệt mong chờ, dù đôi môi kia vẫn hờ hững nhắc đến tên ai đó... rồi tư lự... rồi buồn hơn... Dù còn thói quen la cà phố xá một mình, dù café vẫn còn luôn ấm trong tay nhưng cô biết trái tim đã bình yên trở lại. Chỉ là một thói quen cũ... buồn vì café cô pha không còn người đàn ông cảm nhận. Café nguội dần.. và cô sẽ quên nhanh?
Ai đó hãy trả lời cho cô: phải mất bao lâu để từ bỏ một thói quen?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét